Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Sẻ chia


Bước em về vội vàng chiều buốt giá
Có gì như chiếc lá khẽ khàng rơi
Bao dòng người ngược xuôi tấp nập
Sao bây giờ em mới biết em ơi?

Anh chẳng thể giúp gì cho em được
Những sẻ chia nghe chỉ thấy buồn nhiều
Với người ta đâu có gì để nói
Nhưng với em năm tháng được bao nhiêu

Anh thầm nghĩ, chắc giờ em đang khóc
Thôi thì em.khóc ...........
                     ............. Như thế đỡ buồn hơn
Nhưng không có lần sau đâu nhé!
Sóng gió đời em chịu nổi bao cơn?

Vui lên em. Đông sắp qua rồi đấy
Đào hình như đang chím chím nở hoa
Đón xuân sang trong bình an em nhé!
Rồi những gì "băng giá" sẽ trôi xa

Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

MÙA THU


Có một Mùa Thu ghé qua nhà
Mang theo ngát những hương hoa
Sương giăng miên man ngoài song cửa
Ánh trăng chênh chếch phía xa xa

Có một Mùa Thu quá ngọc ngà
Người đã nhận lời yêu thiết tha
Men ân tình dâng chất ngất
Đam mê rơi trên những nuột nà

Có một Mùa Thu đã trôi qua
Mặn nồng thề hẹn cũng phôi pha
Mái tóc nhung huyền ngày xưa ấy
Nghiêng về đâu những chiều xa

Em tìm về đâu giữa bao la
Biết thấy nữa không những mặn mà
Tình như mây gió đi biền biệt
Ôm về nhung nhớ với phong ba 

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

tặng mùa thu Hà Nội








1.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi: tôi đã làm gì với tuổi trẻ của mình?
Khi vẫn còn chưa đủ trải nghiệm, tôi đã không thể hiểu nổi cảm giác cô đơn tột cùng thường hay xuất hiện trong những cơn khủng hoảng của tuổi trẻ bắt gặp ở những cuốn sách dang dở trước mặt. Tôi chỉ mường tượng, cảm giác đó, chắc hẳn rất đau lòng hoặc không thể cảm thấy điều gì cả.
Tôi đã không thể hiểu nổi.
Càng lớn lên, những điều người ta đã từng không hiểu sẽ ngày một ít dần đi. Cho tới khi chết, có lẽ vẫn còn vô số những trải nghiệm khiến người ta tiếc nuối vì đã bỏ lỡ, không hẳn chỉ là những trải nghiệm khiến bản thân mình vui vẻ và hạnh phúc, những cảm giác như là “cô đơn” đôi lúc cũng đáng để trải qua, khi người ta trẻ.
Trong những năm tháng vui vẻ của đời mình, tôi đã rất may mắn bởi lúc nào cũng có bạn bè và người thân xung quanh, luôn có ít nhất một người để tôi có thể chia sẻ những điều hết sức vớ vẩn, hoặc chỉ đơn giản là im lặng đi cạnh tôi.
Một trong những điều khó chấp nhận nhất khi người ta lớn, là những mối quan hệ ngày một phức tạp hơn bởi những yếu tố tác động khác nhau, những từ ngữ như là mãi-mãi-bên-nhau đã không còn phù hợp nữa. Những con người mới xen vào những mối quan hệ cũ, hay là chính bản thân tìm đến với những mối quan hệ mới hơn. Một cách vô thức, ít hay nhiều, chúng ta tự tạo ra những khoảng cách lớn nhỏ khác nhau, nhưng đôi lúc lại tự lừa dối bản thân rằng không có gì thay đổi cả.
Thật ra, trong những giai đoạn khác nhau của cuộc đời, mỗi người đều gắn bó với một  vài người khác nhau, sau đó, khi đã không còn những đoạn đường giao nhau nữa, dù tha thiết gắn bó đến đâu cũng buộc phải rời xa thôi. Có thể là đi về những hướng ngược nhau, cũng có khi song song mà dõi theo nhau những năm tháng còn lại, mong chờ có ngày sẽ lại giao nhau, đường đi, không bao giờ chỉ là một đường thẳng cả.
Không ai chết vì phải một mình, nhưng người ta có thể chết vì quá cô đơn. 
Những câu như là “hạnh phúc ở cạnh bên đấy thôi” không phải là người ta không biết, nhưng rất nhiều khi cạnh bên không có nghĩa là nhìn là thấy, và nhiều khi, tự cảm thấy câu nói đó là một lời ngụy biện cho sự ái ngại tìm kiếm những niềm vui ở nơi nào đó xa hơn, và bởi nơi nào đó là một địa điểm mù mờ khó xác định nên người ta tự an ủi bản thân rằng hạnh-phúc-cạnh-bên đã là quá đủ.
Hôm nay, tôi ngồi lục lọi quá khứ của một Người Lạ. Một sự xâm-nhập-quá-khứ-bất-hợp-pháp.
Lần đầu tiên tôi tình cờ biết đến cô ấy là từ một note chúc mừng sinh nhật của một người cũng lạ khác. Một cái note công phu, với nhiều hình ảnh đẹp và hấp dẫn chứ không chỉ đơn thuần là một lời chúc tốt đẹp. Tôi đã thoáng chút tò mò về người được chúc, vì khi đó tôi vẫn còn lạ lẫm với việc viết  cả một cái note để chúc mừng sinh nhật một người lạ. Thay vì chỉ nói đơn giản "Happy birthday to you".
Cô ấy, đến tận bây giờ  vẫn là một Người Lạ. Với tôi. 
Tôi đã bắt gặp sự trải nghiệm của cô ấy trong một vài quãng thời gian, khi cô ấy chìm trong sự cô đơn và mất mát. Càng chứng kiến những buồn vui của cô ấy trong thời điểm đó, tôi càng có cảm giác thân thuộc, chẳng rõ lí do.
Tuổi trẻ của cô ấy, hay nói đúng hơn, cách cô ấy sống tuổi trẻ của mình, khiến tôi có một cảm giác kỳ lạ.
Có những cảm giác tôi không đủ từ ngữ để diễn tả ở đây.
Những trò chuyện khiến tôi hình dung về một cô gái bé nhỏ trước cuộc đời. Và đáng yêu.
Người Lạ. Chúc em vượt hẳn ra khỏi những nỗi buồn  mất mát  luôn có những nụ cười như mùa thu tỏa nắng để sống vui vẻ và đón nhận những yêu thương từ phía cuộc đời. Như hoa hướng dương luôn rạng rỡ dưới mặt trời mùa thu Hà Nội nhé .